Đường làng đã có tự bao giờ. Khi những đứa nhóc còn tung tăng chạy nhảy, người lớn thì xách cày ra đồng, tất cả đều đang bước đi trên con đường làng, mà không ai để ý, nó đã được bao nhiêu năm rồi. Chỉ có những bậc cao niên, là còn nhớ được một chút kí ức về những tháng ngày đào đất lấp đường, giữa những ngày nắng như thêu đốt, tuy vất vả nhưng ngập tràn phấn khởi.
Trải qua bao sự đổi thay của thời gian, con đường làng đã là chứng nhân cho những biến cố, biết bao thăng trầm của những thế hệ trong làng. Những ngày tháng gian khổ của chiến tranh, con đường này phải hứng chịu những trận mưa bom bão đạn, và cũng như nhân dân trong làng, nó vẫn luôn kiên cường, trơ trọi, cũng như chứng kiến bao con người ra đi để bảo vệ Tổ Quốc, bảo vệ gia đình, bảo vệ ngôi làng thân thương của họ.
Thế rồi đất nước hòa bình, đường làng trở về với nét đẹp dịu dàng vốn có của nó. Con đường với những lối mòn quanh co, dọc hai bên đường là những tán cây phủ bóng, xa xa là lũy tre xanh mát lòng. Ngày ngày, trẻ con thì cắp xách nhong nhơi đến trường, miệng líu lo hót ca, người lớn thì gánh hàng ra chợ buôn bán, lại có người đuổi trâu ra đồng, cày cấy trên những cánh đồng lúa ngát hương, đang mùa chín tới. Những cụ ông đạp xe cóc cách, hòa chung với tiết trời dễ chịu, bầu trời trong xanh càng làm cho khung cảnh trở nên thanh bình.
Thế rồi xã hội phát triển, tiến trình đô thị hóa cũng lan đến nông thôn. Con đường làng được tu sửa, trở nên khang trang hơn với một lớp nhựa đường trên mặt. Những ngôi nhà lop mai tranh ngày xưa, nay cũng đã trở thành những ngôi nhà gạch mái tôn vững chắc. Nhìn lại con đường làng bây giờ, có lẽ không còn một chút gì là dấu tích của những ngày xưa. Thế nhưng đối với những người đã từng trải qua và lớn lên cùng con đường làng, thì có lẽ hình ảnh về một thời tuổi thơ tung tăng rảo bước trên những con đường đầy sỏi đá sẽ là không thể nào phai mờ được.